Hiền Mai tên đầy đủ là Trần Hiền Mai sinh năm 1966 tại Hà Nội. Nữ diễn viên nổi tiếng với vai cô giáo Mai trong bộ phim Tuổi thần tiên phát sóng năm 1995. Trước đó, Hiền Mai được mệnh danh là một trong bốn “Nữ hoàng ảnh lịch” thập niên 1990 bên cạnh Diễm Hương, Việt Trinh và Y Phụng.
Ít ai biết, diễn viên Hiền Mai từng là giáo viên tiếng Nga. Do ngôn ngữ này thời đó không được sử dụng nhiều nên bà chuyển hướng làm người mẫu ảnh. Vào thập niên 90 của thế kỷ trước, tên tuổi diễn viên Hiền Mai đã “phủ sóng” khắp Việt Nam trên các tấm lịch treo tường, băng rôn, bìa sổ lưu bút, pano… Với vẻ đẹp trong sáng, thuần khiết, cái tên Hiền Mai được nhiều đạo diễn săn đón.
Nữ diễn viên bắt đầu nổi tiếng và được công chúng biết đến rộng rãi qua bộ phim Tuổi thần tiên. Sau đó, bà tiếp tục được yêu thích với loạt vai trong series Cổ tích Việt Nam của đài HTV từ 1997-1999.
Trả lời phỏng vấn của VTC News về thời kỳ “hoàng kim” của bản thân, diễn viên Hiền Mai chia sẻ:
“Lần đầu tiên hình ảnh tôi xuất hiện là trên lịch, lúc đó tôi đang là sinh viên Đại học Sư phạm chứ chưa làm người mẫu… Nhưng thời điểm đó, tôi cũng không nghĩ mình sẽ theo nghề, thấy vui vui thôi chứ tôi vẫn nghĩ mình sẽ làm cô giáo. Tờ lịch đó giờ vẫn còn. Má tôi rất thích tấm hình đó nên đã cắt ra treo đầu giường làm kỉ niệm.
Cát-sê chụp ảnh lịch hồi đó khá cao, khoảng mấy triệu. Hồi đó vàng 500.000 đồng/ cây. Tính ra nhiều lắm. Làm được nhiêu tôi mang về cho má giữ.
Tính ra cũng là nhiều nhưng họ dùng hình ảnh đó ở mọi chỗ mọi nơi và mình chỉ lấy tiền 1 lần đó thôi. Họ dùng ảnh đó bán cho bên vé số, pano, tạp chí, nên hồi đó, mọi người thấy hình tôi trên ảnh lịch, tạp chí, sổ lưu niệm, gương thậm chí trên cả kẹo me, kẹo dừa, hộp vé số là vậy”.
Nữ hoàng ảnh lịch Hiền Mai khẳng định chị sống tự lập, không dựa dẫm cũng không bắt nạt ông xã doanh nhân như lời đồn.
Trải lòng cùng chúng tôi Hiền Mai kể lại vụ tai nạn kinh hoàng 26 năm trước khiến chị bị gãy cột sống, suýt huỷ dung nhan nhưng cũng từ vụ tai nạn, chị tìm được một nửa yêu thương của mình.
Ai cũng sẽ già đi
– Cuộc sống hiện tại của chị ra sao?
Tôi sống cuộc đời bình thường bên chồng con. Con tôi đang học ở Mỹ, đợt rồi con về Việt Nam tham gia trình diễn thời trang tại Festival biển Nha Trang 2023. Hai mẹ con diễn chung, lo nhưng vui lắm. Mỗi ngày tôi dậy, lo cho con ăn uống, tối rảnh thì hẹn hò với bạn bè. Cuối tuần vợ chồng tôi hẹn hò đi ăn cùng nhau.
Đợt rồi con sang Mỹ học, tôi sang cùng con, lo cho ăn ăn học. Nhưng tôi đi đi về về thôi chứ chưa định cư hẳn. Tôi có ý định mua nhà bên đó để gần con, chăm sóc con nhưng mua gần trường học thì chỉ ở nhà, chờ con cũng không được. Tôi muốn mua nhà gần người Việt hơn để gặp bạn bè, em út cho vui vẻ. Không mua thì không được, mà mua để không hàng tháng đóng tiền thuế đất mấy ngàn đô thì cũng hoang phí. Tôi đang suy nghĩ về chuyện này.
Má tôi mất rồi. Tôi không còn điều gì lo lắng ở Việt Nam nữa. Giờ tôi toàn tâm toàn ý lo cho con. Ngày xưa tôi toàn tâm toàn ý lo cho má, nhiều khi tôi cũng thấy có lỗi vì không lo cho con được nhiều. Nay có thời gian, tôi muốn tập trung thời gian chăm sóc con.
– Tôi có cảm giác thời gian bỏ quên chị…
Giỡn hoài, ai mà không già? Ai cũng sẽ già hết. Chỉ có điều luôn yêu đời lạc quan thì tự nhiên tinh thần mình cũng khá thôi.
– Bí quyết của chị là gì?
Tôi không có bí quyết gì hết. Tôi uống nhiều nước. Sáng ngủ dậy tôi uống khoảng 1 lít nước, trong ngày tôi uống lai rai. Tất nhiên không phải lúc nào tôi cũng uống nước vậy. Nhưng uống nước là do nhu cầu bản thân thôi.
Tôi thích ăn, chẳng kiêng khem gì. Hồi chuẩn bị đi diễn ở Festival biển Nha Trang mới đây, tôi cũng tính bớt ăn lại để mặc đồ cho đẹp mà bớt có 2 ngày thấy mệt lại ăn lại.
– Chị được mệnh danh là Nữ hoàng ảnh lịch thập niên 90. Thời điểm đó ảnh chị có khắp nơi trên lịch tường, báo, tạp chí thậm chí cả vé số. Chị có ngại chia sẻ cát sê hồi đó?
Lần đầu tiên hình ảnh tôi xuất hiện là trên lịch, lúc đó tôi đang là sinh viên Đại học Sư phạm chứ chưa làm người mẫu. Tôi làm người mẫu minh hoạ cho trung tâm băng nhạc. Tôi quen mặt nhiều đạo diễn và được mời chụp hình lịch cho công an. Cảm giác vui lắm.
Nhưng thời điểm đó, tôi cũng không nghĩ mình sẽ theo nghề, thấy vui vui thôi chứ tôi vẫn nghĩ mình sẽ làm cô giáo. Tờ lịch đó giờ vẫn còn. Má tôi rất thích tấm hình đó nên đã cắt ra treo đầu giường làm kỉ niệm.
Cát-sê chụp ảnh lịch hồi đó khá cao, khoảng mấy triệu. Hồi đó vàng 500.000 cây. Tính ra nhiều lắm. Làm được nhiêu tôi mang về cho má giữ. Tính ra cũng là nhiều nhưng họ dùng hình ảnh đó ở mọi chỗ mọi nơi và mình chỉ lấy tiền 1 lần đó thôi. Họ dùng ảnh đó bán cho bên vé số, pano, tạp chí, nên hồi đó, mọi người thấy hình tôi trên ảnh lịch, tạp chí, sổ lưu niệm, gương thậm chí trên cả kẹo me, kẹo dừa, hộp vé số là vậy đó (cười lớn).
Từ hồi học lớp 10, mỗi mùa hè tôi đã xin đi làm thêm bưng bê ở Hội nhạc sĩ, làm công nhân hợp đồng cho mấy công ty sản xuất kem đ.ánh răng, phụ quán cafe. Tôi thích đi làm, ngộ lắm. Hồi xưa đâu nghĩ da dẻ xấu gì đâu. Đi làm kiếm được tiền mang về cho má là vui rồi. Nên cứ nghỉ hè là tôi đạp xe đi kiếm việc làm, không đi chơi.
Tai nạn suýt hủy dung và phép màu
– Nhìn chị hôm nay, tôi không thể hình dung ra được vụ tai nạn khủng khiếp năm 1997. Vụ tai nạn còn ảnh hưởng gì với chị?
Ảnh hưởng nhiều chứ! Tôi ngồi lâu cũng bị đau lưng. Đứng lâu cũng bị đau lưng. Nằm lâu tôi cũng đau. Tôi phải chuyển tư thế liên tục. Trái gió trở trời tôi rất đau. Nhưng may mắn qua bao nhiêu năm rồi tôi cũng đỡ.
Chuyện xui rủi thôi. Nhưng giờ tôi không dám đi xe máy nữa, di chuyển bằng taxi, xe hơi thôi vì bác sĩ cũng khuyên hạn chế không để té ngã. Năm đó tôi bị lật xe hơi, gãy cột sống, nát hết mặt. Thời điểm đó tôi vừa quay 5 tập đầu phim Giao thời. Không ai nghĩ tôi có thể hồi phục được. Đó thực sự là phép màu.
Tôi nằm liệt 3 tháng. Nhưng đoàn phim vẫn chờ. Vừa đứng dậy được cái là tôi quay lại công việc. Lúc lên phim ai cũng khen bị tai nạn xong đẹp hơn hồi trước. Người ta cảm giác vậy thôi. Nhưng trước khi bị tai nạn, tôi nhiều show quá, đi đóng phim liên tục, chụp hình lịch, ốm nhom đen thùi lùi à.
Nhưng đến chừng nằm bệnh viện 3 tháng tự nhiên trắng trẻo ra, da dẻ hồng hào, tôi mập ra. Khi ra phim, nếu để ý coi lại phim Giao thời bạn sẽ thấy, 5 tập đầu mặt tôi trẻ con lắm. Nhưng từ tập 6 mặt tôi sắc sảo đẹp lên. Đúng, nhưng tôi già đi mấy tuổi. Chỉ trong vòng 3 tháng thôi.
– Hồi đó chị có phải đi phẫu thuật không vì tôi nghe nói Hiền Mai bị tai nạn, mặt chị bị thương nặng vì bị kính đâm?
Không. Hoàn toàn tự lành lại. Nên tôi mới nói đó thực sự là phép màu. Hồi đó da tôi rất độc, muỗi cắn thôi cũng bị sưng mấy ngày. Vụ tai nạn đó, kiếng xe bể đâm vào rách nát mặt. Rồi bùn sình máu me tùm lum dính lên mặt. Vậy mà tôi không bị nhiễm trùng. Nhiễm trùng là có chuyện liền. Thực sự tôi rất may mắn.
– Ai là người đồng hành cùng chị trong những ngày tháng ấy?
Đó là gia đình tôi: ba má, chị gái, bạn trai cũ, ông xã tôi bây giờ, bạn tôi Hữu Tiến bây giờ ảnh là đạo diễn. Hữu Tiến ngày xưa suốt ngày vào viện đút cơm cho tôi ăn. Khi bị như vậy rồi mới biết mình được rất nhiều người thương. Nhiều anh chị, cô chú giới cải lương gần như không liên lạc, nhiều bạn bè thường không chơi nhưng biết tôi bị tai nạn vậy đã tới thăm động viên tôi rất nhiều.
Con gái rất dễ rung động bởi những tiểu tiết. Hồi đó, đang nằm viện, tôi tình cờ nghe ông xã tôi nhờ cậy ý tá, bác sĩ, đại ý là “ráng chữa bệnh dùm bạn tui, nhiêu tiền tui lo hết. Nếu chữa không được thì tôi sẽ đưa Mai sang Mỹ chữa bệnh”. Hồi đó, chúng tôi là bạn bình thường thôi.
Khi tôi khoẻ mạnh xinh đẹp, đàn ông muốn lo lắng đâu thiếu nhưng khi tôi bệnh tật, nát hết mặt như vậy, gãy cột sống còn không biết có đứng dậy nổi không, anh vẫn ở bên chăm sóc lo lắng, điều đó khiến tôi cảm động. Tôi quý mến anh từ đó.
– Đang ở giai đoạn rực rỡ nhất của sự nghiệp, bị tai nạn như vậy có bao giờ chị nghĩ quẩn không?
Giai đoạn đầu, tôi buồn và đau lắm nhưng nghĩ quẩn thì không. Sau tôi còn ba má bệnh tật. Chị gái tôi đang có bầu vì lo lắng cho tôi mà động thai, phải đi sanh sớm. Tôi tự nhủ lòng phải kiên cường lên. Tôi nói với bạn bè vào thăm mua truyện cười, mướn băng đĩa hài vào cho tôi xem. Tôi không để mình bi luỵ.
Thờ điểm đó tôi không thấy đau ở mặt, chỉ thấy đau ở cột sống thôi. Tôi rất sợ bị liệt. Lúc đó tôi đã nghĩ chắc chắn không thể nào làm nghề được nữa. Nhưng tôi chỉ cầu trời cầu phật đừng bị liệt để không làm gánh nặng cho gia đình, mặt mũi sao cũng được. Vì tôi là lao động chính trong gia đình.
Tôi không dựa dẫm chồng doanh nhân
– Nếu như có ý kiến nhờ chồng doanh nhân mà chị sống an nhàn, chị sẽ nói gì với họ?
Tôi nghĩ vì mọi người không hiểu thôi. Cuộc sống của tôi không an nhàn như mọi người nghĩ. Tôi không sống dựa dẫm vào chồng. Tôi nhiều tiền hơn chồng tôi. Chồng tôi cũng phải công nhận điều đó.
Nhiều người vẫn nghĩ người đẹp phải lấy đại gia. Nhưng bản thân tôi không phải. Tôi lấy chồng tôi vì anh hiền lành, tử tế, đàng hoàng. Chồng tôi rất đàng hoàng. Chúng tôi khắc khẩu gây lộn hoài nhưng sống với nhau bao nhiêu năm chúng tôi hiểu và thông cảm cho nhau. Thời gian tôi bệnh tật anh luôn ở bên chăm sóc tôi.
– Chặng đường 20 năm hôn nhân, ông xã doanh nhân thay đổi chị ra sao?
Tôi là người rất ham chơi, ham vui khoái bạn bè. Từ hồi có chồng sinh con, tôi suy nghĩ nhiều, tôi hạn chế sở thích ham chơi để bên con chăm lo cho chồng con.
– Nghe giang hồ đồn, Hiền Mai bắt nạt chồng dữ lắm?
Không đúng! Dễ gì mà ăn hiếp được chồng tôi. Bản thân tôi phóng khoáng, thoải mái nên chồng thương, chồng nhịn tôi thôi. Không nhịn cũng không làm gì được. Còn ăn hiếp ổng thì không có đâu, ổng như quỷ vậy đó (cười lớn). Tôi hiền quá mà.
nguồn: VTC