Leonardo da Vinci là một họa sĩ, nhà điêu khắc, kiến trúc sư, nhạc sĩ, bác sĩ, kỹ sư, nhà giải phẫu, nhà phát minh và nhà triết học tự nhiên người Ý. Ông được coi là thiên tài toàn năng nhất lịch sử nhân loại.
Leonardo da Vinci (1452 – 1519) là một trong những nhà tư tưởng, nghệ sĩ và nhà triết học tự nhiên vĩ đại nhất thế giới. Không ngừng tìm kiếm sự hoàn hảo, ông đã tạo ra những kiệt tác nghệ thuật hiếm có như “Nàng Mona Lisa” và “Bữa ăn tối cuối cùng”.
Ngoài nghệ thuật, Da Vinci còn nghiên cứu tất cả các khía cạnh của cuộc sống từ giải phẫu học đến toán học và thiên văn học; những nghiên cứu và khám phá sâu rộng của ông đã cho thấy sự thống nhất cơ bản của vũ trụ. Da Vinci được coi là nhân vật chủ chốt đối với sự ra đời của thời kỳ Phục hưng châu Âu – thời kỳ chứng kiến sự xuất hiện của những ý tưởng mới, những khám phá khoa học và sự sáng tạo của nghệ thuật tuyệt vời.
Leonardo da Vinci là ai?
Da Vinci sinh vào ngày 15 tháng 4 năm 1452, tại một trang trại bên ngoài làng Anchiano ở Tuscany, Ý (khoảng 18 dặm về phía tây của Florence).
Ông là người con ngoài giá thú của công chứng viên nổi tiếng người Florentine – Ser Piero và một nữ nông dân trẻ tên là Caterina. Trong những năm đầu đời, da Vinci được cha và mẹ kế nuôi dưỡng.
Vào năm 5 tuổi, ông chuyển đến sống ở một bất động sản của cha mình nằm gần Vinci (thị trấn mà họ của ông bắt nguồn). Ở đó, ông sống cùng chú và ông bà của mình.

Con đường học tập và sự nghiệp
Da Vinci không được giáo dục một cách đầy đủ, ông chỉ được dạy đọc, viết và toán học cơ bản. Nhưng tài năng nghệ thuật của ông đã bộc lộ rõ ngay từ khi còn nhỏ.
Vào khoảng năm 14 tuổi, da Vinci bắt đầu học và làm việc cho nghệ sĩ nổi tiếng Andrea del Verrocchio ở Florence. Trong khoảng thời gian sáu năm này, ông đã học được một số kỹ thuật và kỹ năng khác nhau bao gồm gia công kim loại, nghệ thuật da, mộc, vẽ, hội họa và điêu khắc.
Ở tuổi 20, Leonardo da Vinci đủ điều kiện trở thành nghệ sĩ bậc thầy hội họa ở Guild of Saint Luke, Florence và thậm chí đã mở xưởng vẽ của riêng mình. Tuy nhiên, ông vẫn tiếp tục cộng tác với del Verrocchio thêm 5 năm.
Người ta cho rằng del Verrocchio đã hoàn thành bức tranh Baptism of Christ (tạm dịch là Phép rửa của Chúa Kitô) vào khoảng năm 1475 với sự giúp đỡ của học trò, người đã vẽ một phần nền và thiên thần nhỏ đang giữ áo choàng của Chúa Giê-su.
Leonardo da Vinci và năng khiếu hội họa
Theo Lives of the Most Best Painters, Sculptors and Architects, được viết vào khoảng năm 1550 bởi nghệ sĩ Giorgio Vasari, del Verrocchio đã cảm thấy bản thân tầm thường trước tài năng siêu việt của cậu học trò, đến nỗi ông không bao giờ cầm cọ vẽ lên nữa. (Tuy nhiên, hầu hết các học giả đều cho rằng lời kể của Vasari là ngụy tạo).
Năm 1478, sau khi rời xưởng vẽ của del Verrocchio, da Vinci đã nhận được khoản hoa hồng độc lập đầu tiên của mình cho một bức tượng thờ đặt tại một nhà nguyện bên trong Palazzo Vecchio, Florence.
Ba năm sau, các tu sĩ dòng Augustino ở San Donato a Scopeto, Florence đã giao nhiệm vụ cho ông vẽ bức tranh Adoration of the Magi (Sự tôn thờ của các đạo sĩ). Tuy nhiên, người nghệ sĩ trẻ đã rời thành phố, từ bỏ cả hai khoản hoa hồng và không bao giờ hoàn thành chúng.
Các bức họa của Leonardo da Vinci đã trở thành những “kho báu” của nhân loại. Mặc dù Leonardo da Vinci được biết đến nhiều với cương vị là một nhà họa sĩ thiên tài, nhưng có chưa đến 20 bức tranh (được cho là của ông) được tìm thấy. Các tác phẩm nổi tiếng nhất của Da Vinci bao gồm “Vitruvian Man” (Tỉ lệ cơ thể người theo Vitruvius), “The Last Supper” (Bữa tối cuối cùng) và “Mona Lisa”.



Leonardo da Vinci không chỉ là một họa sĩ
Năm 1482, người cai trị Florentine – Lorenzo de ‘Medici ủy quyền cho Leonardo da Vinci tạo ra một cây đàn lia bạc và gửi nó đến cho ngài Ludovico Sforza như một cử chỉ hòa bình. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ được giao, da Vinci xin Ludovico ban cho ông một công việc và gửi cho Công tước tương lai của Milan một lá thư. Trong lá thư đó, Leonardo da Vinci không hề đề cập đến tài năng đáng kể của ông với tư cách là một nghệ sĩ mà thay vào đó là các kỹ năng tiếp với tư cách là một kỹ sư quân sự.
Bằng đầu óc sáng tạo của mình, Leonardo da Vinci đã phác thảo những cỗ máy chiến tranh như chiến xa với lưỡi hái gắn ở hai bên, một chiếc xe tăng bọc thép do hai người đàn ông vận hành bằng trục quay và thậm chí là một chiếc nỏ khổng lồ cần một đội quân nhỏ để vận hành.
Bức thư có hiệu quả và Ludovico đưa Leonardo da Vinci đến Milan trong nhiệm kỳ kéo dài 17 năm. Trong thời gian ở Milan, da Vinci cũng được giao thực hiện nhiều dự án nghệ thuật, bao gồm cả “The Last Supper”.
Việc Leonardo da Vinci được gia tộc Sforza trọng dụng với tư cách là cố vấn kỹ thuật quân sự và kiến trúc, một họa sĩ và nhà điêu khắc đã nói lên trí tuệ và sự tò mò nhạy bén của da Vinci về nhiều lĩnh vực. Luôn là người đi trước thời đại, Leonardo da Vinci dường như đã tiên tri tương lai bằng những bản phác thảo của mình về các thiết bị giống như một chiếc xe đạp thời hiện đại và một loại máy bay trực thăng.

Có lẽ phát minh nổi tiếng nhất của ông là một chiếc máy bay dựa trên sinh lý học của loài dơi. Những khám phá này và nhiều khám phá khác về cơ chế bay được tìm thấy trong quyển da Vinci’s Codex on the Flight of Birds (tạm dịch Codex của Leonardo da Vinci trên Chuyến bay của các loài chim). Đây là một nghiên cứu về hàng không của loài chim, được ông bắt đầu vào năm 1505.
Giống như nhiều nhà lãnh đạo của chủ nghĩa nhân văn thời Phục hưng, Leonardo da Vinci không thấy có sự phân chia giữa khoa học và nghệ thuật. Ông xem hai bộ môn này như những bộ môn đan xen hơn là những bộ môn riêng biệt. Ông tin rằng nghiên cứu khoa học khiến anh trở thành một nghệ sĩ giỏi hơn.
Năm 1502 và 1503, Leonardo da Vinci cũng có một thời gian ngắn làm việc tại Florence với tư cách là kỹ sư quân sự cho Cesare Borgia – con trai của Giáo hoàng Alexander VI, đồng thời là chỉ huy quân đội của Giáo hoàng. Ông đã đi ra ngoài Florence để khảo sát các dự án xây dựng quân sự và phác thảo các kế hoạch thành phố và bản đồ địa hình.
Ông (cùng nhà ngoại giao nổi tiếng Niccolò Machiavelli) đã thiết kế các kế hoạch để chuyển hướng sông Arno khỏi đối thủ Pisa nhằm ngăn chặn việc tiếp cận biển của kẻ thù trong thời chiến.
Leonardo da Vinci cũng có nghiên cứu của Leonardo da Vinci về giải phẫu và khoa học cho rằng thị giác là giác quan quan trọng nhất của loài người và mắt là cơ quan quan trọng nhất. Ông viết: “Một họa sĩ giỏi có hai đối tượng chính để vẽ: con người và ý định của tâm hồn anh ta. Cái trước thì dễ, cái sau khó, vì nó phải được thể hiện bằng cử chỉ và cử động của chân tay.”
Ngoài các cuộc điều tra giải phẫu của mình, da Vinci còn nghiên cứu thực vật học, địa chất, động vật học, thủy lực học, hàng không và vật lý. Ông phác thảo những quan sát của mình trên những tờ giấy rời và những miếng đệm mà anh nhét bên trong thắt lưng.
Leonardo da Vinci phân loại các bài báo vào sổ tay thành bốn chủ đề lớn: hội họa, kiến trúc, cơ học và giải phẫu người. Ông đã chép vào hàng chục cuốn sổ tay với những hình minh họa được vẽ tinh xảo cùng những quan sát về khoa học của mình.
Những năm cuối đời của Leonardo da Vinci
Leonardo da Vinci trở lại Milan vào năm 1506 để làm việc cho chính những người cai trị người Pháp đã chiếm thành phố này và buộc ông phải chạy trốn vào bảy năm trước đó.
Trong số những sinh viên tham gia studio của ông có Francesco Melzi, một quý tộc trẻ người Milanese, người sẽ trở thành người bạn đồng hành thân thiết nhất của da Vinci trong suốt quãng đời còn lại của ông. Tuy nhiên, ông đã vẽ rất ít trong thời gian thứ hai ở Milan, và thay vào đó, phần lớn thời gian của ông dành cho các nghiên cứu khoa học.

Da Vinci dành những năm cuối đời ở Pháp. Trong bối cảnh xung đột chính trị và việc người Pháp tạm thời bị trục xuất khỏi Milan, da Vinci rời thành phố và chuyển đến Rome vào năm 1513 cùng với Salai, Melzi và hai trợ lý xưởng vẽ.
Giuliano de ’Medici, anh trai của Giáo hoàng Leo X mới được lên ngôi và là con trai của người bảo trợ cũ của ông, đã cho da Vinci một khoản trợ cấp hàng tháng cùng với một dãy phòng tại tư dinh của ông bên trong Vatican.
Tuy nhiên, người bảo trợ mới của ông cũng mang lại cho da Vinci một ít công việc. Nhưng ông dành phần lớn thời gian ở Rome để nghiên cứu toán học và khám phá khoa học.
Tại cuộc họp vào năm 1515 giữa Vua Francis I của Pháp và Giáo hoàng Leo X ở Bologna, tân quốc vương của Pháp đã phong tặng da Vinci danh hiệu “Họa sĩ, Kỹ sư và Kiến trúc sư hàng đầu của Nhà vua”.
Cùng với Melzi, Leonardo da Vinci khởi hành đến Pháp, và không bao giờ quay trở lại. Ông sống ở lâu đài Chateau de Cloux (nay là Clos Luce) gần cung điện mùa hè của vua dọc theo sông Loire ở Amboise. Như lúc ở Rome, da Vinci vẽ rất ít trong thời gian ở Pháp. Một trong những tác phẩm cuối cùng của ông là một con sư tử cơ học có thể đi lại và mở ngực để lộ ra một bó hoa loa kèn.
Leonardo da Vinci qua đời vì một cơn đột quỵ vào ngày 2 tháng 5 năm 1519, ở tuổi 67. Ông vẫn tiếp tục nghiên cứu khoa học của mình cho đến khi qua đời. Trợ lý của ông, Melzi trở thành người thừa kế chính và người thừa kế tài sản của ông. Bức họa “Mona Lisa” đã được để lại cho Salai.
Tổng hợp